Trang Chủ‎ > ‎CLB Văn Học‎ > ‎TRUYỆN NGẮN‎ > ‎

Mảnh vỡ tình bạn.

đăng 02:47 16 thg 11, 2017 bởi Giáo viên: Lê Phước Dương

Nguyễn Thị Ngọc Trâm lớp 9a5.


          Tình bạn luôn là một trong những tình cảm tốt đẹp của con người.Chèo Lưu Bình – Dương Lễ ngợi ca mối tình thủy chung của đôi bạn hiền. Các nhà nho thường nhắc đến tình bạn tri âm của Bá Nha – Chung Tử Kì. Nhũng người cộng sản lại hay kể chuyện tình bạn tri kỉ của Ăng-ghen và Mác. Có nhiều bài thơ cảm động nói về tình bạn thủy chung của các tao nhân mặc khách. Bài thơ “Bạn đến chơi nhà”, bài “Khóc Dương Khuê” của nhà thơ Nguyễn Khuyến, học trò phổ thông ai cũng được học. Dây thân ái của tình bạn, có khi là niềm vui vẻ, vồn vã khi bạn đến chơi nhà , có khi là hàng lệ trào ra khi được tin bạn mới qua đời:

“Bác Dương thôi đã thôi rồi

Nước mây man mác ngậm ngùi lòng ta

Nhớ từ thuở đăng khoa ngày trước

Vẫn sớm hôm tôi bác cùng nhau

Kính yêu từ trước đến sau,

Trong khi gặp gỡ khác đâu duyên trời…”

                                           (Khóc Dương Khuê)


          Tôi và Hương cũng thế! Hương là cô bạn thân gần mười mấy năm của tôi.Thế nhưng tính cách của Hương lai trái ngược hoàn toàn so với tôi. Tôi là một người khá sôi nổi, vui vẻ. Hương thì trầm lặng, e dè, ít nói.Dù hai dứa chơi thân với nhau đã lâu nhưng cái cảm giác chưa hiểu biết hết về Hương luôn thôi thúc trong tôi ý muốn hiểu biết thêm về bạn bằng mọi cách. Sự tò mò ấy đã khiến tôi phạm phải một lỗi lầm không thể tha thứ được. Đó là xem trộm nhật kí của Hương.

          Hôm ấy, được nghỉ học thêm, tôi tung tăng đến nhà Hương học nhóm. Tâm trạng tôi hết sức vui vẻ. Những tia nắng sớm làm chiếc bóng của tôi trải dài trên con đường đá. Bầy chim hót véo von trên những cành cây cao như đang hòa thanh cho một bài ca không lời. Vài bụi cúc dại bên đường cũng vươn mình đón ánh nắng ban mai.Nhà Hương không to lắm! Nó nằm gần một ngã tư. Tôi vừa bấm chuông đã thấy Hương ríu rít ra mở cửa. Hai đứa rất vui khi gặp nhau. Tôi còn nhận ra Hương đang cười. Nụ cười tươi tắn lộ cà hàm răng trắng đều như những hàng ngô non.Vì chơi khá thân, Hương mời tôi vào phòng mình đợi một lát bởi bạn còn phải giúp mẹ đi chợ trước khi học. Cũng giống mọi lần, tôi cam thấy thật chán nản. Tôi ngước nhìn giá sách của Hương, muốn tìm một cuốn sách đọc cho đỡ buồn. Gía sách được sắp xếp ngăn nắp, thẳng tắp như đội quân. Đang mải mê trên giương đọc sách, tôi cảm thấy có gì đó hơi cân cấn dươi lưng. Mở chiếc chăn ra, tôi bất ngờ trước một cuốn sổ màu tím dày cộm, đước trang tri bởi những dải ruy-băng nhiều màu sắc. Tôi tò mò mở trang đầu tiên ra. Nó được Hương trình bày rất cẩn thận. Hàng chữ trên cùng “Nhật kí của tôi” viết bằng mực đỏ cùng với những bông hoa hướng dương do chính tay Hương vẽ ra trông sao mà cách điệu đến thế ! Tôi rất muốn khám phá nhật kí. Một nửa tôi muốn mở ra xem, nửa còn lại tôi lại nhớ đến lời của ba mẹ, thầy cô: “Không dược xâm phạm đồ đạc của người khác khi chưa có sự đồng ý.” Nhưng sự hiếu kì đã chiến thắng tất cả. Tôi tiếp tục mở cuốn nhật kí ra đọc. Những trang nhật kí thật ngay ngắn, không hề có nếp gấp. Tôi ngạc nhiên khi trang đầu tiên nhật kí của gia đình Hương. Kế bên đấy là những dòng tâm tình Hương viết rất tỉ mỉ: “Hòa Hiệp ngày 6 tháng 10 năm 2017. Cảm ơn cuộc đời đã cho con có cha và có mẹ. Mẹ luôn bên con, bế bồng chăm sóc con từng miếng ăn giấc ngủ. Dù cuộc đời có đầy ắp niềm vui hay đau khổ, con vẫn còn có mẹ bên cạnh. Bàn tay mẹ chai sần vì con, đôi chân mè cũng vì con mà trở nên gân guốc. Mẹ đã dành thời gian, công sức nấu cho con những bữa cơm ngon,dạy con học những điều hay lẽ phải, chở con đi chơi…Thế mà đã quá nhiều lần con lại vô lễ với mẹ. Mỗi khi nhớ lại, tim con như nhói đau. Còn cha tuy bề ngoài dường như khô khan nhưng mỗi lần cha phạt là con biết lỗi của con rất nặng.Những lúc ấy, con chỉ là đứa trẻ dại khờ, chỉ biết ngồi khóc lóc giận dỗi. Mỗi lần như thế chắc cha thất vọng về con lắm! Cha mẹ có thể hi sinh cả đời vì con và cũng mong cầu cho con dược khôn lớn, khỏe mạnh. Những lần cha mẹ mệt mỏi bệnh tật trên giường, con lo lắm,  không sao ngồi yên được, chỉ mong có thể làm được gì đó cho cha mẹ đỡ vất vả hơn…” Tôi bất ngờ. Nếu không nhờ những dòng nhật kí này, tôi có lẽ cũng không biết Hương lại là một người có trái tim tinh tế, tâm hồn đa cảm đến vậy. Nghĩ rồi tôi đọc những trang tiếp theo: “Hòa Hiệp, ngày 8 tháng 10 năm 2017. Thầy! Một tiếng gọi thân thương đến thế. Mỗi người học trò được đến trường, được dìu dắt dưới bao đôi tay của người thầy người cô. Thầy cô giống những đóa hoa tường vi giản dị , không quá nổi bật ồn ào mà lặng lẽ miệt mài đem tâm huyết của mình đến với những thế hệ tương lai. Thầy cô như những người lái đò đưa học sinh cập bến bờ tương lai. Chúng em biết thầy cô thương yêu chúng em thật nhiều, vậy mà lắm lúc học trò chúng em lại không biết ơn mà còn có thái độ vô lễ với thầy cô. Nhưng học sinh mà, ai cũng có những thầy cô mà bản thân quý mến nhất. Đối với em, là một học sinh cuối cấp thì bất kì thầy cô nào cũng kính trọng và yêu quý. Nhất là thầy Tuân- giáo viên chủ nhiệm lớp mà em đang học và thầy Độ. Thầy Tuân để lại ấn tượng trong em chính là cái “bụng bia khổng lồ” của mình và những bài giảng môn toán thật hay. Bên cạnh đó, thầy Độ cũng giảng rất dễ hiểu, hát hay mà còn sở hữu mái tóc xoăn xù hiếm thấy. Ấy thế mà thầy vẫn chưa có vợ. Thật muốn buồn thay cho thầy…!”Haha, thầy Tuân và thầy Độ mà biết chuyện này không cho Hương ăn “cốc…” mới lạ.Nhưng trong câu chuyện trên tôi cũng hiểu ra Hương là một người rất sâu sắc, kín đáo bởi lẽ Hương chưa bao giờ kể cho tôi nghe những việc này. Bạn ấy còn viết rằng: “Hòa Hiệp ngày 11 tháng 10 năm 2017. Lớp tôi thật lạ! Các bạn chia bè chia phái, gây mất đoàn kết trong mấy tháng qua. Các bạn như Chi, Dương, Uyên…hầu hết là con ông cháu cha, con nhà danh giá nên các bạn ấy rất khinh thường các bạn học khác. Tôi có một cô bạn thân ngồi cạnh tên Trâm. Cô ấy vô cùng sôi nổi, hay cười và tính tình cũng pha một chút tinh nghịch của tuổi học trò. Trâm luôn là niềm vui của tôi . Hôm Trâm nghỉ học, tôi cảm thấy vô cùng trống trải. Nhưng đôi lúc tôi giận Trâm lắm vì nó không chịu chỉ bài kiểm tra cho tôi…” Ôi! Có cả tên tôi nữa! Tôi sững sờ. Không ngờ tôi cũng bị Hương viết trong cuốn nhật kí. Bất chợt tôi nghe tiếng bước chân. Tôi vội vàng cất cuốn sổ vào chỗ cũ rồi ngồi trên ghế, dáng vẻ như đang chờ đợi Hương. Sáng hôm sau đi học, tôi đem những điều mình đọc trong cuốn nhật kí kể cho mấy đứa bạn trong nhóm cùng nghe. Rồi không hiểu vì sao, cả lớp đều biết chuyện này. Từ đó, các ban luôn xảy ra mâu thuẫn với nhau. Hôm nọ, không rõ từ đâu, bỗng có mấy người chặn xe đạp của Hương, ăn hiếp, hù dọa bạn ấy. Nếu không nhờ thầy Hưng, có lẽ Hương khó mà về nhà. Cuối cùng, chuyện đến tai thầy Tuân. Đến thứ bảy,trong tiết sinh hoạt lớp,tôi đã dứng lên nhận lỗi với thầy và các bạn,kể cả Hương:

    -Thưa thầy, em xin nhận lỗi của mình. Lần này không liên quan đén Hương. Chính em là người đọc nhật kí của bạn và kể với các bạn khác. Em thành thật xin lỗi!

    -Được rồi!Chuyện đã đến vậy thì cũng không nói gì được nữa. Em đã biết nhận lỗi của mình, đồng thời đã xin lỗi Hương. Thầy mong lần sau em hãy cân nhắc kĩ những gì nên và không nên nói để tránh những sự việc như vậy tái diễn.

      Thầy nghiêm khắc nhắc nhở tôi. Về nhà, tôi leo lên giường nằm. Tôi trằn trọc, không ăn cơm. Mẹ thấy tôi hơi lạ bèn hỏi:

    -Hôm nay đi học có chuyện gì sao con?

      Tôi lắc đầu. Nghĩ thương mẹ, tôi bước nhà ăn. Ăn xong, tôi lại lên giường. Ngủ cũng không được, học cũng không xong, tôi lăn qua lăn lại trên giường, vắt tay lên trán suy nghĩ về những việc mà tôi đã trót gây ra với Hương. Trời ơi! Sao tôi lại làm như thế! Tôi muốn chạy thật nhanh đến nhà Hương để xin lỗi. Hương ơi!Hãy tha thứ cho mình! Xin lỗi bạn, mình thật không cố ý đâu! Tôi vỡ lẽ ra nhiều điều. Tôi vô cùng ân hận về  hành động thiếu văn minh, vội vàng của mình. Tôi tự hỏi mình vì sao lại đọc trộm nhật kí của Hương? Tôi không phải là người thích lục lọi đồ của người khác mà là vì phút giây bồng bột, nông nổi của tôi đã hất đi tình bạn mười mấy năm của tôi. Tôi cảm thấy xấu hổ khi bỏ qua lời chỉ bảo sâu sắc của ba mẹ, cô thầy. Vì vậy con người sống trên đời, đực biệt với bạn bè, hơn nữa là những đứa bạn thân, cốt yếu phải có hai chữ “chân thành” , niềm tin vào nhau. Bởi người ta thường nói: “Một lần mất tín vạn lần mất tin”. Cũng như một bát nước khi đã đổ đi thì sẽ không bao giờ lấy lại được nữa. Tôiđến nhà Hương cầu xin sự tha thứ ngay ngày hôm sau. Cuối cùng, Hương đồng ý. Tôi vui mừng khôn xiết. Vậy là từ nay tôi va Hương lại có thể làm bạn thân như ngày trước, có thể cùng nhau học tập, cùng nhau đi chơi…

          Tuy tôi và Hương đã trở lại thân thiết nhưng tôi vẫn không thể quên được hành động ngu xuẩn khi đó của tôi. Tôi quyết sẽ thành một người bạn tốt của Hương hơn nữa vì bạn ấy đã sẵn sàng tha thứ cho việc làm xấu xa đó của tôi. Cứ mỗi lần nhớ về kỉ niệm non dại ấy, bài học ngụ ngôn về chuyện “đóng đinh lên cột” một lần nữa đã cho tôi hiểu thêm sâu sắc về tình bạn. 

                                                                                           HH – 11 – 2017
Comments