Hồng Phượng. 9a2. Nó sinh ra trong một gia đình nghèo khó, đông anh em. Vi lòng hiếu học nên lúc trả bài thi cuối cấp đã đạt được điểm cao. Nó cầm bài thi chạy nhanh đến chỗ người mà nó muốn khoe đầu tiên nhưng đó không phải là ba hay mẹ nó mà là người thầy nó yêu quý nhất. Gia đình nhỏ lúc trước có quen thầy A nên từ khi lên lớp mười đã gửi gắm nó nhờ thầy chỉ bảo. Nó và thầy đến cách cư xử, lời nói lẫn hành động cũng khá hợp nhau nên hai người vẫn hay chia sẽ, trò chuyện, chém gió với nhau như thể cha và con. Quan hệ ấy ngày càng trở nên thân mật, tốt đẹp hơn. Vì gia đình khổ cực nên không ai dám nghĩ đến chuyện cho nó học đại học vì sợ không đủ khả năng về chi phí, không chọi nổi với các bạn cùng trang lứa. Nhưng người thầy ấy vẫn luôn động viên nó :"cố gắng học tiếp" , thầy vẫn luôn xoa đầu nó như thể muốn truyền đạt một tâm tình nào đó giúp nó có tinh thần học tiếp và phấn đấu hơn. Bước chân lên đất Sài Gòn mãi hai năm liền người thầy vẫn luôn gọi điện hỏi thăm, giúp đỡ nó, đôi lúc thầy cũng ghé qua thăm nó khi thuận đường hay những lúc rảnh rỗi. Hơn hai tháng nay vì bận học nên nhỏ ấy cũng ít khi gọi điện hay về thăm thầy. Vào buổi trưa giáp hè trời nóng bức, nó đi học về nhận được cuộc gọi từ mẹ. Bà ấy nói với giọng buồn bã và ấp úng : - Thầy A mất rồi. Nó sửng người một lúc một lúc rồi hỏi lại: - Thầy...thầy mất rồi ư. Mất khi nào ? Người mẹ nói : - Khoảng một tháng trước, khi thấy cơ thể mệt lữ thầy cùng gia đình đi khám thì phát hiện thầy bị ung thư giai đoạn cuối. Nhưng sợ con lo lắng nên thầy giữ bí mật không cho con biết. Nghe xong nó vội vã bỏ hết những chuyện khác sang rồi bắt xe đò để trở về. Trong cái nóng ban trưa hồm hộp với cơn say xe mệt mỏi nó thấy thầy hiền hậu đến bên nó xoa nhẹ đầu nó rồi cười thân thiện. Chợt tỉnh giấc, với những kỉ niệm hồi trước trở về với nó không ngừng. Nước mắt lăn dài trên má, cổ họng như ngẹn lại bởi thứ gì đó mà không thể nói thành lời, trái tim nó như gào lên nức nở rồi tự nói với giọng đau thương và trách móc : - Thầy là động lực để em cố gắng đến ngày hôm nay. Vậy sao...thầy không ở lại với em ! Sao...tại sao chứ ?!! Nó ngồi trên xe và cố lục lọi trong kí ức về hình bóng thầy trong cái lần gặp cuối cùng đó. Nhớ lại nó mới thấy lúc đó thầy có vẻ mệt mỏi, da mặt xanh xao và gầy đi rất nhiều, bàn tay vẫn luôn xoa đầu nó hôm ấy cứ run run...càng nghĩ nó càng trách bản thân bởi nhẽ những điều kì lạ ấy nó phải nhận ra sớm hơn. Song từ những lời chỉ dậy ân cần, trìu mến của người thầy quá cố mà nó vẫn xem như một bài học, lời động viên để phấn đấu với một tương lai tươi sáng. Món nợ tình thương ấy lớn hơn bất cứ thứ tình cảm nào. Từ đó nó rút ra bài học đắt giá về sự trân trọng, yêu thương và quan tâm đến những thứ đang ở ngay trước mắt vì không biết được lúc nào đó thứ đang tồn tại ấy lại biến mất vĩnh viễn. HH 12 - 11-17
|