Hoàng Hải 9a4.
Một buổi sáng chủ nhật đẹp trời, tôi dạo chơi tren đồng cỏ gần nhà, ánh nắng ban mai dịu nhẹ trải khắp nơi, làn gió nhẹ, mát lạnh lướt cả trên má tôi, cảm giác thật tuyệt vời, mùa thơm hoa cỏ đâu đậy, thật dễ chịu. Tôi thoải mái thư thái tận hưởng cái không gian êm đềm, bình yên ấy. Đang trong cảm giác lâng đâng ấy chợt một bóng người đi tới. Ôi trời ơi, trước mắt tôi là ai, sao lại giống đến mức như thế? Thật không thể tưởng tượng nổi! Tôi bất thần, sững sờ, bàng hoàng trước những hình ảnh hiện lên trong mắt tôi. Một dáng người cao cao, hơi gầy, nhưng trông thật cứng cáp, mái tóc đen bóng, xoăn, vững trãi quá, tất cả mọi thứ, ôi trời ơi, giống con người ấy, nhưng không thể được bởi không phải. Đứng từ xa, dõi theo người đang đi trước mắt tôi, lòng tôi thắt lại, sống mũi tôi cay cay, sao thế này ? Trong tâm trí tôi, như một cảnh được tua lại, đó là một ngày thật vui - Thầy ơi, đến đó rồi thầy dạy chúng em leo núi cho nhanh, nha thầy. - Em cũng muốn thầy biết cách nhóm lửa của người tiền sử nữa thầy ạ! Tiếng bọn trẻ chúng tôi ríu rít hỏi thầy râm ran cả lên. Ánh mắt đứa nào cũng rức sáng, háo hức mong chờ. Thầy tôi dịu dàng trả lời bằng giọng nói ấm áp - Tất nhiên rồi các em ạ, thầy sẽ dạy cho tất cả, chịu không? Tiếng “Dạ có” vang lên rõ to, nó như vang khắp cả khu tập kết. - Chúng ta lên đường nào? Tiếng thầy vang lên , cả bon tôi reo hò bước lên xe. Ánh mắt nhìn chúng tôi thật trìu mến, thật thân thương. Tôi hạnh phức khi có một giáo viên vui như vậy. Ngồi trên xe, lòng tôi hồi hộp xen lẫn sợ, khắp khởi, vui mừng, tôi tưởng tượng ra bao nhiêu là thứ sẽ được thầy hướng dẫn. Mau đến đi! Mau đến đi! Cứ vậy trên khắp chuyến đi tôi chỉ mơ màng đến chuyện ấy. Bỗng xe dừng lại, thầy tôi ra hiệu. - Đến rồi, xuống xe nào các em ! A đến rồi ! Cả bọn tôi ùa ra cửa xe như ong vỡ tổ. Trước mắt tôi, một không gian tuyệt vời. Đẹp quá ! Cái se se lạnh của buổi sớm hòa trong cái nắng ban mai vàng nhẹ, thật dễ chịu. Ôi đẹp quá! – giọng nói rắn chắc nhưng đầy tình thương của thầy cất lên. - Chúng ta đã đến rồi, nhu thầy đã hứa với các em, thầy sẽ dạy chúng ta tất cả nhé. Đứ nào cũng vui sướng, nhảy cẫng lên và “ lao” đến những thứ mình muốn, đứa leo núi, đứa hái nấm, đứa tìm hoa, đứa nhóm lửa. Đúng như lời hứa thầy đã tận tâm dạy chúng tôi, chỉ chúng tôi từng tý, tận tụy, ân cần, những lời nói, những cử chỉ của thầy khiến ai cũng muốn thầy dạy mãi, hướng dẫn mãi. Nhưng nếu chuyến đi chơi chỉ vui vẻ hạnh phúc, vun đắp tình thầy trò thì đâu có sao, chúng tôi đã vui vẻ rồi. Chính cái lúc vui vẻ nhất, rạng rỡ nhất, hào hứng nhất, một chuyện thầy kinh khủng đã xảy ra. Bởi cái tính hay khoe, cũng nhu sĩ diện của mình, tôi đã ra xa cùng với một đứa bạn khác để tìm cây hoa đẹp nhất. Hai đứa tung tăng, nhởn nhơ, đến gần bờ vực chợt nhìn thấy bông hoa lạ mắt, tôi cất tiếng nói. - Kia rồi, cái mình đang tìm, banh ở đấy đi, mình sẽ ra đó. Còn bạn tôi có vẻ rất sợ - Đừng, đấy là vức mà, ra đó nguy hiểm lắm, với lại thầy đã dặn chúng ta đứng xa, ta về thôi. Tôi bĩu môi, làm lơ trước những lời nói của nó, cứ vậy tôi tiếp tục tiến đến, tiến đến, tôi cố gắng vươn tay ra. Một chút nữa thôi…, chút nữa thôi! Được rồi ! A…a…a! Không, không thể được, chẳng lẽ lại rớt xuống, không thể được. Có cành cây, như vớ được cơ hội sống, tôi nắm lấy, nắm thật chặt, thật chắc. Tim tôi đập thình thịch, trán đẫm mồ hôi, mặt tôi nóng ran lên, như một bản năng tôi cố gắng bám trụ, phía dưới tôi lởm chởm, cây um tùm. Ôi không! Tôi muốn ngất đi, nhưng ngay lúc đó, một bán tay “lớn” đã nắm tay tôi, tôi chàng tỉnh, là thầy, người thầy đã cứu tôi, thầy bịm chặt môi, kéo tôi len, tôi cố gắng, cố gắng leo lên, lên được rồi, tôi sống rồi lúc ấy đầu tôi hoàn toàn trống rỗng. Mình vừa thoát chết, chỉ trong gang tấc, mình không muốn nghĩ đến nữa. Nhung còn thầy, thầy, thầy đâu, kia rồi, thầy đang leo lên, tôi lo lắng cầu nguyện: “ Cố lên thầy ơi, cố lên,…”. Từng bước chân của thầy, từng nhịp đập trái tim tôi, từng tiếng thở của cả bọn như hòa vào nhau, không gian ấy thật khủng khieps, mong rằng nó sẽ trôi qua êm xuôi – Tôi thầm ước. Chợt thầy bước lên, viên đá lăn khỏi chỗ của nó, nó roi ra, lăn trên núi dốc, tại sao lại xui xẻo đến thế, thầy, thầy ơi, thầy,… tôi không thể diễn tả nổi. Tiếng thầy vẫn vọng lại - Từng lo cho thầy… Không, không, đây không phải là sự thật, tất cả chỉ là mơ. Chúng tôi khóc ngất, hình ảnh người thầy ân cần hiện ra, thầy vẫn như ở trước mắt tôi, vẫn giọng nói ấm áp, vẫn cử chỉ ân cần, thân thương. Chuyện sau đó…quá bi đát, sao lại quá ngặt nghèo. Dù đã qua bốn năm nay, tôi vẫn không thể nào tha thứ cho mình. Tại tôi, tại tôi mà thầy…, tất cả là tại tôi, hai dòng nước mắt tôi lăn trên má. Lòng tôi, trong thân tâm tôi vang vọng tiếng nói của thầy ngay từ lần gặp đầu tiên : “Chúng ta ở rất xa nhau, nhưng bây giờ chúng ta là đại gia đình chúng ta sẽ sống hạnh phúc bên nhau giúp đỡ nhau như ruột thịt, các em nhé, thầy tin rằng như vậy”. Ôi, người thầy của tôi, trong tôi giờ đây mang nặng sự hối hận, điều ấy nhắc nhở tối. Nếu tối không quá dại khờ, không quá sĩ diện thì đâu có…, nếu tôi nghe lời thì giờ đâu phải cắn rứt. Tôi không thể chấp nhận được bản thần mình. Tất cả đi qua, nhưng tất cả đề là những dấu khắc trong tôi. Lời bài hát người thầy vang vọng trong tôi. Người thầy vẫn lặng lẽ đi về dưới mưa…Nhắc nhở tôi không bao giờ xảy ra chuyện tương tự, nhớ rằng mình đã gây ra tội lỗi, một tội lỗi không thể bù đắp, không thể sứa chữa, chỉ có sự cố gắng của tôi mới có thể sửa phần nào, sự hối hận mới có thể bù đắp. Trong cuộc sóng, đâu phải chỉ toàn niềm vui, mà có cả những sự đau khổ, những đau khổ khiến ta trưởng thành. Bk 12 - 12 - 17.
|