Trang Chủ‎ > ‎CLB Văn Học‎ > ‎TRUYỆN NGẮN‎ > ‎

NHỮNG CHÚ CHIM VÀ KHÁT VỌNG HÒA BÌNH.

đăng 20:40 15 thg 11, 2017 bởi Giáo viên: Lê Phước Dương   [ đã cập nhật 20:42 15 thg 11, 2017 ]
Trần Thị Hương Giang. 9a5.


   Tôi làà Maria Buldin, bốn tuổi, người con của vùng phía bắc Syria- Kobani. Ngày 17- 4- 2012 là ngày mà tôi chết, chết vì chiến tranh, vì vượt biển. Có lẽ Đức Chúa Trời đã thương xót tôi, cho tôi được quay lại nhìn xem những tháng ngày trước đó- chỉ vọn vẹn ba năm. Một cuộc đời ôi sao ngắn ngủi và đau thương! Ròng rã suốt hơn ba năm đầu, tôi sống trong sự ấm êm, hạnh phúc, dưới sự bảo bọc của ba mẹ- ông Ablubu và bà Hyren. Mặc dù gia đình thuộc dạng nghèo khó song tôi vẫn được đi học, vui chơi như các bạn cùng trang lứa. Đối với tôi, cái thị trấn nhỏ bé ấy như là một xứ sở thần tiên. Tôi cười đùa cùng mọi người, thức ba dậy mỗi sáng hay phụ giúp mẹ trong những điều nhỏ nhặt nhất. Ôi khoảnh khắc ấy mới tuyệt đẹp làm sao! Nào ngờ, nội chiến bất ngờ ập tới, dập tắt mất đi niềm vui bé bỏng, hồn nhiên của tôi. Vì sống ở chính Syria nên việc chịu hậu quả là điều tất yếu. Vào ngày 26-1-2011, một loạt các cuộc biểu tình nổ ra nhằm chống lại Nhà nước Hồi giáo tự xưng(IS), cuộc chiến tranh khốc liệt xảy đến kéo theo hàng loạt hậu quả nghiêm trọng, rất nhiều thành phố và thị trấn bị tàn phá nặng nề khiến hơn 5000 người thiệt mạng, những người còn lại chịu sự đau thương, tổn thất khi vừa mất người thân vừa mất nhà cửa. Cuối cùng, để không phải chịu thêm bất cứ tổn thương nào nữa, họ đã quyết định vượt biển, rời bỏ quê hương, tìm tới " miền đất hứa" ở trời Âu. Sau khi mất đi người bà thân yêu, tôi đã cùng ba mẹ chạy trốn khỏi mảnh đất chiến tranh lẫn nghèo đói này. Đêm ngày 17- 4- 2012, tầm khoảng mười giờ hơn,là cái đêm có khói mờ thoang thoảng- tàn dư của cuộc xả súng, chúng tôi, tổng cộng có 21 người vội vã đi ra bờ biển- nơi neo đậu chiếc thuyền đã chuẩn bị sẵn nhờ bọn buôn lậu. Mẹ một tay bế tôi, một tay cầm túi đồ nặng trịch, ba thì theo sau vác theo cái vali cũ kĩ chứa đầy lương thực. Khi ấy tôi bỗng vui vẻ lạ thường, vui vẻ nói vơi ba tôi:
    - Con sắp có nhiều chỗ để chơi rồi. Khi tới nơi ba dẫn con đi công viên nhé.
    - Ừ. Nhưng con hứa phải ngoan đấy- Ba tôi khẽ trả lời.
    Sau khi vừa rời khỏi thị trấn, niềm hớn hở của tôi chợt vụt tắt. Xung quanh là màn đêm tối om, đen kịch, ngoài những chiếc đèn thì thứ tôi thấy được chỉ là ánh trăng mờ mờ ảo ảo. Từng cơn gió lạnh thổi mạnh vào khe cổ khiến tôi sởn gai ốc, sợ hãi vô cùng, bất giác bám chặt gấu áo mẹ. Bà đưa tay lên xoa nhẹ mái tóc tôi mà vỗ về:
     - Ngoan nào! Có mẹ ở đây, con còn sợ gì nữa.

     Tôi ngước lên nhìn mẹ, đôi mắt bà tràn lệ, trong tiếng nói tôi chợt nhận ra có gì đó run run, nhưng mẹ liền quay đi, lau vội những giọt nước mắt lăn dài trên gò má nhợt nhạt. Có phải mẹ đang cố kìm nén cái cảm xúc bấy lâu để dỗ dành tôi đừng sợ? Trong khoảnh khắc ấy, tôi cảm nhận được tình cảm gia đình thiêng liêng như thế nào. Họ vì muốn tôi có một cuộc sống ấm êm, hạnh phúc, đã bất chấp gian khổ, quyết định vượt biển, tìm đến nơi mà tôi mong muốn. Chao ôi! Để khi gặp khó khăn, ta mới nhận ra được rằng, tình yêu thương ba mẹ dành cho ta là to lớn, bao la vô cùng. Tôi nhìn sang bên chỗ bác lái thuyền, ông ấy cứ hối mãi, trong chất giọng có pha chút khó chịu. Cũng phải, công việc chở người tị nạn vượt biển là hết sức khó khăn. Họ luôn phải dè dặt, lén lút vượt khỏi tầm mắt của những tên lính vô tính. Chẳng may rơi vào tay bọn chúng là chỉ có chết hết. Sau khi tất cả mọi người đã lên thuyền, chúng tôi bắt đầu di chuyển chông chênh trên mặt biển. Xung quanh cũng chỉ là màu u ám, đen tối. Có phải cái đất nước Syria này cũng như vậy? Cũng chỉ mang lại sự sợ hãi, lo lắng cho con người? Hay nó vốn dĩ tươi đẹp nhưng lại chính do con người mang tới chiến tranh? Trong đầu tôi cứ luẩn quẩn mãi những câu hỏi về mảnh đất mà tôu từng yêu quý, từng gắn bó nhưng giờ đây phải rời xa người bạn tri kỉ đó. Lòng tôi có chút lưu luyến, nhớ mong. Tôi lại nghĩ tiếp, nghĩ tiếp về nơi mà tôi sắp tới, khi tôi đến đó chắc trời cũng vừa hửng sáng, ánh ban mai sẽ xuyên thủng màn đêm trao cho chúng tôi sự ấm áp, niềm vui. Chúng tôi như những con đom đóm luôn thắp sáng một niềm tin cháy bỏng, như những chú chim nhỏ mang hi vọng to lớn về " miền đất hứa" tươi đẹp. Đột nhiên trời gió mạnh, nhiều đám mây đen không biết từ đâu đi tới che lấp cả bầu trời , làm lu mờ cả ánh trăng thơ mộng. Mưa rơi, gió thổi, mặt biển dậy lên những nếp sóng mạnh mẽ. Con thuyền bằng cao su này bắt đầu chao đảo, hết nghiêng về bên này lại nghiêng về bên kia, khiến ai cũng nháo nhào sợ hãi mà níu chặt lấy thành thuyền. Họ muốn quay lại nhưng đây là một điều không tưởng, chúng tôi đã rời bờ hơn hai mươi phút rồi, đã ở giữa biển khơi rồi. Cái ước mơ về tương lai nơi đất trời châu Âu chợt vụt tắt. Chúng tôi chỉ nghĩ là làm sao để thuyền không bị lật? Làm sao để sống sót? Sau mười phút cầm cự, bám víu lấy hi vọng mong manh, chúng tôi làm hết đủ mọi cách nhưng cơn bão càng mạnh hơn, nước biển tràn vô khiến thuyền dần chìm xuống. Tất cả run lên, kêu la thất thanh rồi chạy tán loạn khiến tôi lạc mất ba. Quá sợ hãi, bác lái tàu đã rút từ trong giỏ ra một cái áo phao cứu hộ, ông ta vội mặc vào rồi nhảy ngay xuống biển để được an toàn bơi vào bờ. Ôi! Cái bản tính lương thiện của con người đã bị sợ hãi "nuốt chửng" mất rồi. Nào có ai có thể nghĩ đến người khác khi đang trong tình cảnh như vậy. Tôi buồn lắm. Sau "pha nhảy biển" của ông ta, những người còn lại la hét, tiếng khóc lấn át cả tiếng kêu gọi sự bình tĩnh từ ba tôi. Họ khóc vì họ nghèo không có tiền mua nổi áo phao, khóc vì cuộc đời họ sao nghiệt ngã. Một cơn sóng mạnh ập đến khiến con thuyền lật hoàn toàn. Giữa làn nước lạnh lẽo, tôi níu chặt lấy mẹ, chưa bao giờ tôi thấy tay mẹ ấm ấp đến thế. Tôi cố ngoi đầu lên khỏi mặt nước để tìm kiếm ba nhưng sóng mạnh lại khiến tội ngập xuống. Kìa! Ba kìa! Tôi vui mừng vì thấy ba tôi đang bơi lại chỗ tôi. Vừa níu lấy được tôi thì chân ba bỗng chuột rút. Tôi đau đớn nhìn ba mẹ, dành hết sức lực còn lại mà nói:
     - Ba mẹ xin đừng... chết...
    Gia đình tôi cùng 12 người khác nhẹ nhàng chìm sâu xuống, như biển mở rộng vòng tay chào đón, như biển ôm chúng tôi vào lòng và ủ ấm. Hồn tôi bắt đầu bay lên, cùng tất cả hướng về nơi Thiên Đàng. Xác chúng tôi may mắn thay được tìm thấy nơi bờ biển Bordum của Thổ Nhĩ Kì. Thế là tất cả phải quay trở về quê hương, nhưng là trở về để nằm yên trong lòng đất. Khung cảnh vẫn thế nhưng đời người hết rồi Tôi vừa buồn, vừa vui, buồn vì cuộc đời tôi ngắn ngủi, vui vì khi tôi chết đi, tôi sẽ không còn phải chịu những hậu quả của chiến tranh nữa. Đến khi nào những đứa trẻ như tôi đang còn sống được hạnh phúc? Đến khi nào chiến tranh mới chấm dứt? Đến khi nào? Đến khi nào?

                                                                                                                                       HH - 11 - 2017.
Comments